Đôi khi chỉ vì sự dỗi hờn, người ta đã không suy xét mà tự đánh mất tình bạn, tình yêu, tình người... mất đi tất cả vì những lý do thật giản đơn, điều đó có đáng hay không?
Đừng tự mình làm đau thêm nhé nữa nhé em, vì tình yêu là vậy đấy! Đôi khi người ta yêu vội, yêu chân thành, yêu là hy sinh tất thảy... Người ta cháy hết mình cho tình yêu đó, nhưng kết quả thì thật bất hạnh, họ đỗ vỡ, họ tan đi trong nước mắt, trong nỗi cô đơn, dù có thầm lặng, có giá băng hay uất hận, cuồng phong thì kết quả họ vẫn đang tự mình làm mình đau rồi đấy!
Tôi vẫn hàng ngày đọc, ngẫm và chia sẻ với các chị em, những người vợ có chồng, những bà mẹ đơn thân hay nhưng cô gái trẻ trong tình yêu.
Tất cả dường như đều khóc khi cuộc tình tan vỡ, mất mát và hụt hẫng, không còn được yêu thương, không còn được chạm tay tới hạnh phúc cuối cùng. Tôi không mong mình rơi vào hoàn cảnh đó, nhưng có lẽ tôi nên cảnh giác hơn chăng, vì chẳng phải số đông những người phụ nữ ấy là đảm đang, chiều chồng, cam chịu đấy thôi hay những cô bé ngây thơ, yêu vội hiến dâng mình rất thật... Để rồi họ phải chịu kết quả cuối cùng là sự đau khổ, khi đó họ mới biết thế nào là sự đắng cay, phản bội, giả dối mà những người đàn ông họ đã từng yêu thương mang đến cho họ.
Xã hội bây giờ thật lạ, con người ta dường như thích chấp nhận
gian nan, lần tìm thử thách, họ không chịu dừng chân nên họ càng cố gắng bước đi vội vã, như để chứng minh, như để khẳng định tình yêu thật vô cùng phong phú. Riêng tôi, cái phạm trù yêu thương này thật phức tạp, nó làm xoay chuyển cả cuộc sống của bao nhiêu người, cứ tưởng hạnh phúc là thế nhưng sao yêu thương quá mong manh!
Nếu là tôi, tôi sẽ không cố giành, giữ hay níu kéo tình yêu, tôi
để mặc cho số phận, cũng không chấp nhận, không hy sinh, tôi chỉ biết thay vì cứ phải nhìn người bên cạnh, nhận xét, đánh giá, tôi lại chỉ sống cho mình. Đừng nghĩ rằng tôi ích kỉ, bởi vì tôi biết yêu, biết trân trọng giá trị của mình, có quan tâm được chính tôi thì mới có thể chăm sóc tốt cho người khác.
Sự yêu thương kia phải chăng là nghiệp chướng, là đau thương, là mất mát?
Không phải ai, sau thời gian dài mất mát, cũng cảm thấy hối hận
hay nuối tiếc vì đơn giản, khi họ nhìn nhận sự việc khách quan hơn, họ mới thấu hiểu, họ thực ra không còn yêu, hay không cần người đó đến vậy. Vì sao ư? Vì có thể đó chỉ là thói quen chiếm giữ, chẳng ai muốn vứt đi vật cũ, chỉ vì kiểu dáng của nó xã hội không còn ưa chuộng vì ít ra, họ cũng để dành cho những mục đích khác, vứt đi khi thực sự hỏng, khi nó vô dụng và nó gây phiền toái. Tôi có thể lạ lùng khi mượn hình ảnh một món đồ để tả thực cho một mối quan hệ, nhưng không phải tôi hạ thấp giá trị người hay vật, mà vì tôi tránh nói đến chuyện người ta yêu đương để rồi chia tay, bỏ rơi nhau như thế, nếu tôi thẳng thắn vậy có khi tôi lại thật chua xót, cho những người biết yêu thật sự.
Yêu thương ơi, sao quá đỗi mong manh, quá đơn giản, đôi khi chỉ vì
sự dỗi hờn, người ta đã không suy xét mà vội vàng và tự đánh mất tình bạn, tình yêu, tình người... mất đi tất cả vì những lý do thật giản đơn, có đáng hay không? Vậy thì, cái yêu thương kia phải chăng là nghiệp chướng, là đau thương, là mất mát? Thử hỏi rằng, xã hội không còn chữ tình, không còn yêu, thương thì chúng ta dường như đang là nạn nhân của chính mình, của hiện đại hóa chăng? Vậy nên hãy thử một lần, nhìn lại xem cái sự yêu, thương của mình có phù hợp, có phải là mục đích chính để mình chứng minh giá trị bản thân?
Xã hội bây giờ đang sẻ chia, phân tích, yêu vội, sống vội hay cả
yêu chân thành là thế, nhưng sao hôm nay thật đổi khác, người ta không thể nhận ra ngay cả người bạn đời từng tin yêu là thế... nhưng tôi tin, dù có để yêu thương ở một phạm trù nào đi nữa, sau mỗi cuộc trốn tìm, đều ít nhiều mất mát, góp gió thành bão, đừng để một ngày phải bỗng dưng tự hỏi "Mình chẳng là ai nữa!"